.jpg)
![]()
CHIỀU ĐỒNG QUÊ
Đôi khi!
Ta lang thang
dưới bóng chiều chạng vạng
Mắt xa xăm nhìn vạt nắng cuối ngày dần tắt
Ngược vòng quay đồng hồ cát
Ta về gõ cửa bóng thời gian
Thủa ấu thơ lon ton sau lưng mẹ
Dãi nắng dầm mưa nhọc nhằn lo toan gánh nặng cuộc đời
Rong ruổi!
Đỏ chân trần sương muối tháng mười
Vạt áo mỏng gió lùa vai sẻ rạch tìm hơi ấm trên lưng trâu
Tóc cháy
Vàng như những cọng rơm khô quay quắt
Mặt lấm lem chỉ có đôi mắt trong veo ngời thơ dại
Theo bạn
Tới trường chiếc cặp mẹ tự may từ vài miếng vải
Long tong mấy quyển xách cong vành con chữ ... ê ..a
Nghe cô giảng bài mà bụng xôi eo éo
Bài tập về nhà leo lét ngọn đèn dầu vặn tiết kiệm đến tối đa
Vậy mà
Năm tháng rồi cũng trôi qua
Đất cằn nuôi cây lớn qua mưa nắng sát trà
Tháng mười
Tôi đi qua
Mùa gió ngược
Đất và người không khi nào ngơi nghỉ
Mới hôm qua máy cày lật đất màu tươi mới
Dưới ban mai ngô khoai cựa trở mình
Màu xanh
vươn lên
Ngày mai mùa no ấm
Mắt ta cay không phải vì bụi khói
tím đồng chiều!
Mà cay vì sương trắng phủ mái tóc mẹ ta suốt một đời khó nhọc
Cồn cào dâng
Dưng dưng
Đầy lồng ngực
Ta gọi
Quê ơi... quê ơi..?
1/10/2020
Tác giả: Tạ Hiển
Hà Nam, Hà Nội
*Cám ơn TG đã gởi bài về Blogquangnam