Em cứ đợi mùa thu rồi cũng tới
Bông cúc trắng còn nguyên những cánh trắng
Đêm trăng rằm còn vằng vặc ánh trăng
Anh không đến anh dại khờ lắm đấy.
Em mãi đợi bao mùa Thu rụng lá.
"Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đổ" qua.
Trên đường vắng ngập mùi hương cỏ lạ.
Bay theo em chạm lối gót ngọc ngà.
Anh ngây thơ không hiểu hết mùa Thu.
Nhặt lá vàng để quên trong túi áo.
Đem áo giặt, lá nhàu nát mất thôi.
Anh có lỗi để mùa Thu buồn quá đỗi.
Em vụng dại nào biết Thu còn đợi.
Níu chân mình bằng chiếc lá vàng rơi.
Đêm nâng niu ép vào trang giấy mới.
Viết dòng lưu niệm, học trò ơi! một thời.
Em cứ đợi mùa Thu rồi cũng tới.
Nắng ban mai đang chiếu sáng ngoài kia.
Hãy thức dậy và đón chào ngày mới.
Đời rộn ràng theo nhịp sống tươi vui.
Em đã biết Thu tới rồi anh hỡi.
Nắng nhè nhẹ vươn trên mái tóc xanh.
Sớm tỉnh giấc bắt gặp nụ cười mới.
Thật dịu dàng như vừa mới gặp anh.
Tác giả: PHĐ-PTVH