Blog Quảng Nam

Bản tin

LỜI CHIA BUỒN MUỘN MÀNG-Tản văn của Nhành cỏ non

Ngày: 

12/05/2023

Lượt xem: 

437

 

LỜI CHIA BUỒN MUỘN MÀNG

 

Vậy là hơn một tháng trời trôi qua thật vô vị, tôi cứ như bị nhốt mình hoài trong ngôi nhà nhỏ mà không giải quyết được vấn đề . Mãi đến hôm nay tôi mới về quê ngoại, có một nỗi buồn không hề nhẹ lan tỏa trên khóe mắt cay cay!

 

Không biết tự bao giờ, mỗi khi đặt chân về miền đất hứa, Đông Phú-Quế Sơn, ngôi nhà đầu tiên tôi rẽ vào thăm đó là nhà Dì ba, người em gái ruột của mẹ. Ngần ấy năm qua đi, mỗi lần về đây ở lại tôi đều được thưởng thức những món ăn ngon do chính đôi bàn tay của Dượng ba tôi nấu. Ngay cả Dì và các em trong nhà hay mấy đứa cháu qua chơi, Dượng tôi đều bảo: "bọn con lên nhà trên chơi, ngồi đó, khi nào đến giờ cơm là ăn, chỉ một loáng là xong thôi à". Vậy là không ai vào bếp cả, nhìn từng miếng thịt heo luộc Dượng cắt thật mỏng manh như lá lúa, món nào món nấy đều được trang trí như kiểu nhà hàng, chất lượng tuyệt hảo, khỏi phải bàn cãi đâu được! Chính vì thế, mỗi dịp nghỉ Hè chị em tôi đều về nhà Dì Dượng ở lại có khi cả tuần, có khi gần cả tháng!

 

Không chỉ khéo tay trong gian bếp nhỏ của gia đình mình mà Dượng tôi còn đạo diễn luôn cả các cái đám giỗ, đám chạp nữa. Không từ chối một món ăn nào, cứ thế đến ngày kỵ cơm ông bà, Dượng xăn tay áo lên và vào bếp! làm cả bà con họ hàng ai cũng tấm tắc khen ngon, chịu khó và đảm đang! Cả đại gia đình tôi đều khâm phục và ngưỡng mộ tài nấu ăn của Dượng ba.

 

Vậy mà đời người quá ngắn ngủi, chỉ mới cách chưa đầy hai tuần, đám giỗ bà ngoại, tôi có về dự và gặp Dượng tôi hôm ấy vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn bình thường, vẫn nói chuyện rôm rả, hàn huyên, tâm sự cùng con cháu, vẫn kể chuyện vui, chuyện xưa chuyện nay, không khí ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy vẫn còn dư âm ở đâu đó.

 

Thế rồi, không hiểu sao tháng Bảy mưa ngâu ập đến, cả nhà như thắt lại, "ruột đau như cắt", nước mắt lan tràn ướt mi, ai cũng không nghĩ ra, một sự thật vô cùng đau đớn đã xảy ra với cả gia đình mà không ai hay biết! Dượng tôi đã lâm trọng bệnh, chỉ vào viện vỏn vẹn có năm ngày thôi, và đã trút hơi thở cuối cùng, chưa kịp nói gì, nhắn nhủ gì cho Dì và các em tôi nói riêng cùng cả đại gia đình nói chung. Vậy là Dượng tôi đã vĩnh viễn ra đi, xa trần gian mãi mãi, đã về với thế giới bên kia một cách thầm lặng. Để lại sau lưng Dì tôi và các em thơ, anh chị em, họ hàng, bạn bè gần xa.... trong niềm tiếc thương vô hạn. Hôm ấy lẽ ra tôi về thắp nhang cho Dượng nhưng thật không may, một sự cố ngoài ý muốn xảy ra khiến tôi không tự đứng và đi trên đôi chân của chính mình. Tôi lại khóc thầm trong sự im lặng, không nói được gì, vì quá nhiều việc không hay đã xảy ra với mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó!

 

Hôm nay tôi trở về nhà Dì ba bất chợt một trận mưa xối xả trút nước xuống, mưa như thác đổ trên nguồn, có lẽ trên núi lâu ngày nắng hạn kéo dài tích tụ nên bây giờ mới đổ ào ào như thế! Tôi lê lếch từng bước chân khập khểnh chầm chậm, thay vì mọi khi bước vào cách mấy tháng trước, bắt gặp cả Dì và Dượng tôi trong nụ cười vui mừng hớn hở, Dượng nói: "à con bé Ti Na về rồi ư? đi xa từ Đà Nẵng lận, có mệt không con". Vậy mà lần này khác hẳn, không khí trầm tịch, u hoài, nén lòng lại, tôi ngước nhìn Dì ba trong giọt nước mắt tràn mi. Chạnh lòng biết bao khi người không còn nữa, mà di ảnh đã ở trên bàn thờ rồi! Lòng tôi quặng thắt, se lại và dường như nỗi ưu tư đã giăng kín lấy ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm mỗi khi tôi trở về thăm! Thắp nén nhang mà ngấn lệ, tất cả đâu rồi, sao nhanh quá vậy! sao ông trời lại bắt Dượng tôi đi quá sớm! trong khi ở cái tuổi mới về hưu thôi!

 

Lời chia buồn muộn cùng gia đình Dì ba cùng các em, con cầu mong Dượng siêu thoát và về nơi yên nghỉ cuối cùng!

 

# NHÀNH CỎ NON

12/09/2018

 

 

Bài Viết Liên Quan

Danh Mục

Loading...

Xem thêm

Tags